Đinh Hải Đăng
Hôm nay mới giật mình nhớ ra đã chẵn ba năm ngày mình lựa chọn thay đổi, sống tốt hơn và cống hiến cho một mục đích gì khác lớn hơn cả chính bản thân mình.
20-11 vừa rồi nhân dịp về trường thì được gặp lại bạn cũ thời cấp ba. Mọi người vẫn như xưa. Chỉ có điều sao mà bỗng dưng cảm thấy khó mà nói chuyện với nhau thật. Những gì bàn luận xung quanh đó gần như là những chuyện bình thường, xã giao, đùa vui bên ngoài. Nói chung hoàn toàn không thể chia sẻ một cách thoải mái với mọi người như xưa nữa. Vì biết chắc mấy cái mình quan tâm thì đại đa số lại chẳng mấy ai để tâm đến. Nên thôi đành hùa vào câu chuyện chung vậy. Không thể trách các bạn được, vì mỗi người sẽ có những cách suy nghĩ khác nhau mà. Tuy vậy vẫn thấy quý vì cũng lâu lắm rồi mới gặp lại nhau :).
Ba năm qua lựa chọn đi theo con đường giáo dục, buồn có, vui có, hạnh phúc có, đau khổ có, trăn trở có, suy tư có… Nói chung là bao nhiêu thứ ngổn ngang bên trong mình. Dạo gần đây lại nảy lên suy nghĩ liệu đây có phải điều mình muốn làm hay không? Liệu đây có phải con đường mình muốn đi tới cùng hay không? Suy tư mãi, vì lo sợ lắm. Chỉ còn nửa năm nữa là ra trường rồi, nếu không trả lời được câu hỏi này sớm thì không dễ gì mà nội tâm bình an được cả.
Rồi đi nói chuyện với một người anh mà mình rất tin cậy. Bỗng nhiên lại tự nhận thấy câu trả lời. Anh nói rằng: “Có một số nghề, em có thể nhảy liên tục. Tuổi đời có thể cao lắm chỉ 2-3 năm là cùng. Nhưng anh tin rằng có một số nghề, tài thôi chưa đủ, mà nó còn phải có tuổi nữa. Giáo dục là một trong những nghề đó. Tuổi đời của nó tính bằng chục tuổi, chứ không phải bằng tuổi không em ạ. Nếu em thật sự quyết chí lựa chọn, thì phải đảm bảo rằng em đủ cam kết đi cùng.”
Thật sự đối với người tuổi đời trẻ như mình, nó bị dằn vặt nhiều ở chuyện muốn trải nghiệm nhiều hơn, muốn làm nhiều hơn nữa trước khi cam kết vào một thứ gì đó. Nhưng lại có một nửa trong mình tin rằng cái mình đang làm hiện tại là cái mình cảm thấy ý nghĩa nhất từ trước đến giờ trong cuộc đời mình. Hồi lâu rồi có đọc một bài của thầy Giản Tư Trung về “Người trẻ và 5 lựa chọn quan trọng nhất cuộc đời” thì có một lựa chọn mà người trẻ cần phải quyết định, đó là “Chọn LẼ để SỐNG”. Phải trả lời được câu hỏi “tôi là ai trong cuôc đời này?” “tôi sinh ra để làm gì?” “tôi đóng góp được gì cho đất nước của mình?”…
Tối hôm qua ngồi đọc lại bài viết đó một lần nữa, và hạ quyết tâm chọn được một cái LẼ cho riêng mình rồi. Và it nhất cho đến thời điểm hiện tại, mình biết rằng cái LẼ mình chọn chính là: “Cống hiến tuổi trẻ cho nền giáo dục Việt Nam để đưa xã hội, con người Việt Nam trở nên tốt hơn.” Có thể chục năm sau, cái LẼ này phần nhiều sẽ thay đổi, nhưng hiện tại nó chính là lý do khiến tôi thức dậy mỗi buổi sáng, và là lý do khiến mình trằn trọc suy tư mỗi đêm.
Chẵn 3 năm với biết bao thử thách và trở ngại, để ngày hôm nay tôi tìm được cái LẼ cho riêng mình.
Nhân đây, em cũng xin gửi lời cám ơn chân thành nhất của em với các thầy, các cô đã từng giáo dưỡng em nên người. Với các anh, các chị trong TGM đã luôn là những người bạn, người thầy tận tụy nhất của em. Với các bạn coach trong TGM, vì đã luôn lựa chọn cùng nhau cống hiến cho một nền giáo dục, và giúp đỡ những người Việt Nam khác sống hạnh phúc và thành công hơn.
Mong rằng sau 3 năm nữa, sẽ lại có cơ hội được viết về những trái ngọt mình đã làm được cho giáo dục nước nhà.
Hải Đăng
5 Responses
cảm ơn Đăng, Dương cũng đang trăn trở về sự nghiệp, về những lựa chọn, đọc bài viết này thấy có gì đó đồng cảm, dù lựa chọn gì cũng phải sớm chọn thôi, do dự chẳng đưa tới đâu cả…
Cảm ơn Dương. Chúc Dương nhanh chóng tìm được LẼ SỐNG của mình nhé.
Chẳng hạn có những người chưa được trải nghiệm nhiều thì làm thế nào để chọn được LẼ để SỐNG hả anh?
Vậy thì phải đi trải nghiệm nhiều trước chứ sao em.
Cám ơn a, khi vô tình đọc những bài viết của a thì cảm thấy có sự đồng điệu, team e đang làm việc chung cũng thế. Mong rằng chúng ta sẽ có duyên gặp gỡ và trao đổi những góc nhìn – nhận thuqcs đúng đắn trong cuộc sống nhiều hơn
Nhi Beli