Đinh Hải Đăng

Tựa đề bài này có thể sẽ khiến một số người khó chịu. Nhưng thật ra tôi chỉ muốn dùng nó để nhấn mạnh điều mà rất ít người có can đảm dám nhấn mạnh điều này.

Trong tiếng Anh có câu là: “I don’t give a fuck”, dịch theo tiếng Việt thì là: “Tôi đéo quan tâm”

Tại sao tôi lại nói điều này?

Bởi vì tôi nghĩ chúng ta quan tâm (give a fuck) nhiều quá.

Nhưng chúng ta quan tâm những gì?

Chúng ta quan tâm tới lời nói của người khác, chúng ta quan tâm đến ý kiến của người khác, chúng ta quan tâm đến cuộc đời của người khác, chúng ta quan tâm đến định kiến xã hội, chúng ta quan tâm đến thành công của người khác, chúng ta quan tâm đến thất bại, chúng ta quan tâm đến cách thức, chúng ta quan tâm đến người khác nghĩ gì về mình,… Chúng ta quan tâm nhiều quá (We give too much fuck) đến thế giới bên ngoài.

Nhưng chúng ta lại quan tâm quá ít đến những thứ như thiết kế cuộc đời của mình, con đường sự nghiệp của mình, khám phá bản thân mình, ước mơ của mình, mong muốn của mình, sức khỏe của mình, kỹ năng của mình, đam mê của mình, ý kiến của chính mình về mình, niềm tin của mình, những gì mình nói với mình, cách mình nhìn bản thân mình… Chúng ta quan tâm quá ít (We give too little fuck) đến thế giới bên trong của chúng ta.

Tim doesn't give a shit

Một khi chúng ta quan tâm đến thế giới bên ngoài quá nhiều, chúng ta không dám làm gì cả. Bởi vì sao, bởi vì chúng ta đang cố gắng làm hài lòng tất cả những người khác. Chúng ta sợ rằng nếu ta không làm giống như vậy, chúng ta sẽ mất đi tình cảm của người khác. Nếu chúng ta không làm như thế, họ sẽ không hài lòng với chúng ta. Nếu chúng ta theo đuổi ước mơ của mình, chúng ta sẽ mất đi những người bạn bên cạnh mình. Nếu chúng ta làm theo những điều mình muốn, bố mẹ chúng ta sẽ khổ sở vì chúng ta.

Nếu chúng ta tập trung vào thế giới bên trong của chính mình, chúng ta dám làm những điều không ai dám làm. Bởi vì sao, bởi vì chúng ta biết đó là điều chúng ta muốn. Đó là điều chúng ta khao khát. Nếu chúng ta quan tâm đến thế giới bên trong của mình, chúng ta sẽ không bị tổn thương bởi ý kiến từ bên ngoài của chính mình. Nếu chúng ta quan tâm đến thế giới bên trong của mình, chúng ta sẽ không để cho nỗi sợ xâm chiếm chúng ta. Nếu chúng ta quan tâm đến thế giới bên trong của mình, chúng ta sẽ dám có can đảm đi theo tiếng gọi của trái tim mình thay vì là những lời khuyên nhủ từ thế giới bên ngoài.

Có bao giờ bạn rơi vào trường hợp rất tràn trề động lực để làm một điều gì đó, nhưng khi nói ý tưởng của mình ra thì những người xung quanh bắt đầu kéo bạn xuống cùng ngang hàng với họ? Và rồi bạn chấp nhận để cho điều đó xảy ra? Bạn để cho ý tưởng của mình chết ngay từ trong trứng nước?

Bây giờ hãy tưởng tượng nếu như một người nào đó “bắn phá” ý tưởng của bạn, nhưng lúc này bạn tập trung và quan tâm đến thế giới bên trong của mình, bạn có thể sẽ nói với mình như sau: “Tôi đéo quan tâm. Tôi không cần biết anh là ai, và anh giỏi như thế nào. Tôi biết rằng đây là điều tôi muốn làm. Tôi đã sống một thời gian quá dài với những ý kiến của người khác rồi. Bây giờ là lúc tôi sống theo ước mơ của mình. Bây giờ là lúc tôi làm những điều tôi muốn làm. Không một ai có quyền nói tôi phải làm thế này thế kia, chỉ có tôi được quyền quyết định cuộc đời của mình.”

… Giả sử bạn có thể làm được như vậy, cuộc đời của bạn sẽ thay đổi như thế nào?

Tôi đéo quan tâm

Câu chuyện của tôi

Tôi biết đến khái niệm coaching từ những năm 2010, khi ấy tôi tham gia vào TGM Corporation với vai trò là Coach (người hỗ trợ cho những khóa học kỹ năng sống) của công ty.

Năm 2012, tôi được tiếp xúc với khái niệm Life Coaching và đã theo học một số khóa học để lấy chứng chỉ. Năm ấy, tôi 21 tuổi. Dù cho là người trẻ tuổi nhất có bằng chứng nhận coaching ở Việt Nam (tại thời điểm ấy, bây giờ đã có một bạn trẻ hơn tôi cũng có bằng chứng nhận) này, tôi vẫn cảm thấy mình chưa đủ nhiều thứ để bắt đầu công việc coaching.

Tôi tìm kiếm những ý kiến từ bên ngoài

  • Một trainer có tiếng trong giới doanh nghiệp mà tôi học hỏi từ anh rất nhiều nói với tôi rằng: “Hãy chờ đến năm em 28 tuổi, khi em đã đủ trải nghiệm hãy bắt đầu. Còn bây giờ thì hãy lăn lộn đi, em chưa đủ đâu.”
  • Các bài viết tôi đọc về coaching nói rằng độ tuổi trung bình của Life Coach thông thường rơi vào độ tuổi 35, khi họ đã đủ trưởng thành.
  • Tôi tự nói với chính mình: “Mình còn trẻ quá, trải nghiệm mình còn thiếu, làm sao có thể làm được điều này?”
  • Cái này còn mới lắm, ai mà dám bỏ tiền ra để sử dụng cái này?

Và tôi trì hoãn theo đuổi điều tôi muốn làm hơn một năm rưỡi. Nhưng ở đâu đó bên trong tôi, có một tiếng nói nhỏ vẫn cứ vang lên âm ỉ.

Cho đến khi tôi quyết định rằng “tôi đéo quan tâm” đến thế giới bên ngoài nữa và lựa chọn quan tâm đến tiếng nói bên trong của tôi, thì chúng bắt đầu trở nên rõ hơn bao giờ hết:

  • “Đây là điều mày muốn làm, hãy làm đi!”
  • Trẻ so với ai? Trẻ so với cái gì? Nếu bây giờ không bắt đầu thì khi nào mới bắt đầu?
  • Bao nhiêu người trên thế giới này bắt đầu từ độ tuổi còn trẻ hơn mày cơ mà? Tại sao phải sợ?
  • Chẳng lẽ mày muốn cả đời này sống với những ý kiến của người khác?
  • Những gì mày trải qua trong suốt tuổi trẻ của mày không phải ai cũng có, vậy vẫn chưa đủ hay sao?
  • MÀY ĐANG QUAN TÂM ĐẾN CÁI GÌ? Ý KIẾN CỦA NGƯỜI KHÁC HAY CUỘC ĐỜI CỦA CHÍNH MÀY?

Chính từ lúc này, cuộc đời của tôi rẽ theo một hướng khác.

Tôi bắt đầu lao vào thực hiện công việc coaching của mình. Tôi bắt đầu phóng thích tiềm năng của mình. Tôi bắt đầu làm những điều trước đây tôi chưa bao giờ làm. Tôi bắt đầu tin vào chính mình, thay vì tìm kiếm sự chấp nhận từ bên ngoài. Tôi bắt đầu thấy rằng làm những gì mình muốn, dù khó khăn và thử thách, vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều so với sống theo ý kiến của người khác.

[youtube https://www.youtube.com/watch?v=iK0-76FChfk]

Khách hàng của tôi

Khoảng thời gian đầu tiên khi thực hiện coaching, tôi lại tiếp tục rơi vào cái bẫy của việc mong muốn làm hài lòng khách hàng của tôi. Tôi sợ rằng không biết họ có hài lòng với tôi hay không, tôi sợ rằng họ nghĩ tôi quá trẻ, tôi sợ rằng họ bị tổn thương nếu như tôi nói lên sự thật.

Nhưng rồi tôi nhận ra mình lại đang quá quan tâm đến thế giới bên ngoài. Cái mà khách hàng của tôi cần đó là sự thật. Cái mà khách hàng trả tiền cho dịch vụ của tôi không phải là một người bạn, mà là một người dám nói lên điều mà không ai dám nói với họ từ trước đến giờ.

Và tôi chỉ có thể làm được điều ấy khi tôi dám nói với chính mình rằng “Tôi đéo quan tâm”. Để bạn không hiểu sai, thì ý tôi đó là dĩ nhiên tôi rất quan tâm đến cuộc đời khách hàng của tôi và ước mơ của họ, nhưng tôi lựa chọn không quan tâm đến “câu chuyện” mà họ mang theo bên mình và kể cho tôi nghe. Tôi lựa chọn không quan tâm đến những gì mà họ nghĩ là họ nên làm, chứ không phải là muốn. Tôi lựa chọn không quan tâm liệu họ có bị tổn thương nếu tôi nói sự thật với họ hay không. Tôi lựa chọn không quan tâm liệu sau khi nghe lời tôi nói, họ sẽ ngừng làm việc với tôi hay không. Tôi lựa chọn không quan tâm đến những thứ họ nói trên bề mặt, mà đào sâu tận gốc rễ của vấn đề.

Bạn hãy tưởng tượng nếu tôi tiếp tục quan tâm đến những điều ở thế giới bên ngoài, liệu tôi có thể làm những điều tốt nhất cho khách hàng của tôi hay không? Câu trả lời chắc chắn là không.

Này bạn tôi, đã tới lúc rồi đấy. Can đảm lên. Nói đi. Nói lên lời nói ấy đi. Ngay cái giây phút bạn nói lên nó, cuộc đời của bạn sẽ rẽ sang một hướng khác. Đừng quan tâm đến bên ngoài nữa. Chỉ có một thứ duy nhất mà bạn nên quan tâm thôi. Đó là BẠN. là GIẤC MƠ của bạn. Là MONG MUỐN của bạn. Là KHÁT KHAO của bạn.

Liệu chúng ta có thể biến mọi giấc mơ điên rồ của mình thành sự thật hay không? Câu trả lời là có, hãy đơn giản là cứ bắt đầu thôi. Nhưng có một câu hỏi thật sự bạn cần phải hỏi chính mình: Bạn đã ra quyết định hay chưa (Have you made that decision)?

Thân,

Đinh Hải Đăng

Nguồn hình: izquotes.comagaints the oddz

P/s 1: nếu bạn nghĩ rằng bạn không thích bài này vì tôi dùng lời lẽ sỗ sàng, thì tôi muốn nói rằng “Tôi đéo quan tâm”. Bạn có thể unsubscribe, bạn có thể chỉ trích tôi, bạn có thể nghĩ rằng tôi trẻ trâu, bạn có thể nghĩ rằng tôi chẳng biết cái gì về cuộc đời, nhưng tôi biết tôi sẽ không quan tâm đến những điều đó đâu, bởi vì tôi viết bài này dành cho những người thật sự quan tâm mà thôi :-).

P/s 2: Gửi đến bạn một số bài viết khác về chủ đề này:

Tags

19 Responses

  1. Cảm ơn Đăng vì bài viết này. Rất ý nghĩa. và nó sẽ tạo động lực để mình thay đổi.

  2. em đang chịu hậu quả của việc “quan tâm bên ngoài” ..,nếu anh “đ** quan tâm” thì từ giờ em cũng sẽ tự nhủ ” tôi cũng đếch thèm quan tâm ” ..Đi thôi ^^ ! Cảm ơn anh vì bì viết ý nghĩa .

  3. Cảm ơn vì tất cả những bài viết ý nghĩ của em, haz chắc chị quan tâm quá nhiều. “Đéo quan tâm” thì hay chán.
    Gởi cho c những bài viết mới của em nhé. Ths

  4. em cảm ơn những chia sẽ rất hay của anh . giờ em cũng học anh ” đéo quan tâm bên ngoài nói j nữa” nói xong thấy sướng quá >”<

  5. Cảm ơn anh Đăng rất nhiều về bài viết này ạ!Em là một đứa lúc nào cũng làm theo ý mình mà không chịu nghe lời khuyên nhủ của người thân!Em không làm điều xấu,em chỉ làm những điều khác đám đông và tốt cho bản thân mình mà thôi,em không làm hại ai cả nhưng thực sự nó gây khó chịu cho những người xung quanh em!Em phải liên tục chịu sự chỉ trích và phê phán của gia đình em!Em thực sự cảm thấy đau lòng và bất mãn lắm!Nhưng sau khi đọc xong bài viết này(thật ra thì ngày nào em cũng đọc nó),em cảm thấy mình mạnh mẽ và dũng cảm theo đuổi con đương mình đã chọn!cảm ơn anh nhiều nhé!Chúc anh luôn hạnh phúc và thành đạt!Em thực sự phải nói rằng blog của anh rất hữu ích,sáng nào em cũng đọc cả(tập thể dục xong em lại xem blog của anh và cùng lúc đó thì em nghe audio sức mạnh của toàn tâm toàn ý)!
    cảm ơn anh nhiều ạ! 🙂

  6. cảm ơn anh nhiều lắm. sự thật là e đang ở trong tình cảnh như anh nói vậy. đọc xong dường như bừng tỉnh.

  7. Em thật sự không quan tâm đến người ta nói gì, kể cả những lời khuyên. Nó mang quá nhiều tính chất chủ quan, và đa phần người đưa ra lời khuyên thường áp dụng kinh nghiệm của bản thân, trong khi mình khác họ. Chẳng hạn như anh trainer kia, có thể ở tuổi 28 anh ta mới bắt đầu nhận ra niềm đam mê của cuộc đời, nên trong suy nghĩ của anh ấy, 28 là tuổi trưởng thành. Như vậy nếu nghe theo lời khuyên ấy thì đã lỡ mất cơ hội.
    Em luôn ý thức rằng tiếng nói của chính mình mới quan trọng hơn cả. Vì vậy nên mỗi khi biết được ai đó nói gì, nếu trái với niềm tin của mình về bản thân em thường bỏ ngoài tai. Em không muốn người khác viết nên câu chuyện của chính em.
    Có điều, đôi khi em tự hỏi sống như vậy có gọi là tự cao quá không? Nhìn theo một góc độ khác thì em đang đặt tiếng nói của bản thân cao hơn và thường không lắng nghe ý kiến của mọi người. Dường như việc đó xảy ra ngay cả khi làm việc nhóm, em thường là đứa bướng bỉnh nhất trong việc giữ ý kiến của mình, đôi khi số đông trong nhóm quyết định bác bỏ ý kiến của em, em vẫn cảm thấy rất khó chịu. Đó có phải là mặt trái không anh?

    • Chào em,

      Nếu trong ngữ cảnh làm việc nhóm thì việc xây dựng sức ảnh hưởng của mình để mọi người xem trọng ý kiến của mình hơn là rất quan trọng. Trong trường hợp làm việc nhóm, nếu em khư khư giữ quan điểm của mình mà không lắng nghe quan điểm của người khác thì là em đã vận dụng chưa đúng các kỹ năng về lãnh đạo, làm việc nhóm và tạo ảnh hưởng. Em phải hiểu anh dùng “không quan tâm” ở đây trong ngữ cảnh là các lựa chọn cuộc đời mình. Mình nên lắng nghe các góc nhìn khác, nhưng phải lắng nghe cả con tim của mình nữa em ạ. Nhiều khi mình ko quan tâm đến tiếng nói trong tim mình nên dẫn đến rất nhiều hệ quả về sau này.

      Không biết anh nói vậy em hiểu không ha?

  8. Bài viết rất hay và nó tác động rất lớn với em – một người quá quan tâm đến suy nghĩ, cảm xúc của người khác.chắc phải ” Đéo quan tâm” thôi . Cảm ơn anh nhiểu lắm ạ 🙂

  9. Cảm ơn anh nhiều lắm! Nhờ bài viết của anh, em có động lực hơn để sống thật với chính mình! Nếu không đọc được bài viết của anh chắc lúc về già em hối hận mất. Xin cảm ơn anh lần nữa!

  10. Cảm ơn anh về bài viết, nếu e đọc được bài này sớm hơn, thì có lẽ mọi chuyện đã tốt lên biết bao nhiêu. Em luôn bị ảnh hưởng bởi những lời nói, tác động từ bên ngoài. Em luôn quan tâm người ta nói gì, nghĩ gì về mình.
    Từ bây giờ e sẽ cố gắng luôn tự nhủ với lòng “tôi đéo quan tâm” để có thể tìm ra chính mình

  11. em gần 18t, đọc bài này vẫn thấy thú nhất là Tôi đéo quan tâm, làm em cứ cười theo kiểu nó khiến mình tự do, đã đã sao ấy :)) rất hay :)) mong anh ra thêm vài bài viết tương tự và thêm một số ví dụ điển hình ngoài đời anh đã từng gặp về việc học anh hì, không cần bằng cấp chi miễn có tư duy và đam mê, cảm ơn a ^^

Chia sẻ cảm nhận